Ánh sáng cuối đường hầm (Cây nến trong đêm)

The Dark Candle

ánh sáng cuối đường hầm

Mời bạn tham khảo thêm:

A man had a little daughter, an only and much beloved child. He lived only for her, she was his life. So when she became ill and her illness resisted the efforts of the best obtainable physicians, he became like a man possessed, moving heaven and earth to bring about her restoration to health.

His best efforts proved fruitless, however, and the child died. The father was totally irreconcilable. He became a bitter recluse, shutting himself away from his many friends, refusing every activity that might restore his poise and bring him back to his normal self.

Then one night he had a dream. He was in heaven and witnessing a grand pageant of all the little child angels. They were marching in an apparently endless line past the Great White Throne. Every white-robed, angelic tot carried a candle. He noticed, however, that one child’s candle was not lit. Then he saw that the child with the dark candle was his own little girl. Rushing towards her, while the pageant faltered, he seized her in his arms, caressed her tenderly, and asked, “How is that your candle is the only one not lit?” “Father, they often relight it, but your tears always put it out again,” she said.

Just then he awoke from from his dream. The lesson was crystal clear, and it’s effects were immediate. From that hour on he was no longer a recluse, but mingled freely and cheerfully with his former friends and associates. No longer would his little darling’s candle be extinguished by his useless tears.

Ngọn nến trong đêm

ánh sáng cuối đường hầm

Một người cha nọ có một cô con gái nhỏ, đưa con duy nhất mà ông yêu thương cô rất nhiều. Dường như ông sống chỉ vì cô bé, cô bé là cuộc đời lẽ sống của ông vậy. Rồi sau đó, cô bé bị ốm, bệnh của cô không thuyên giảm mặc dù nhận được sự cố gắng hết mức của các y bác sỹ, người cha lúc này trở nên giống như một người mang thiên chức tới cùng trời cuối đất để mang lại sức khỏe cho cô bé.

Tuy nhiên, sự cố gắng nỗ lực ấy của ông đã không mang lại kết quả, cô bé đã chết. Ông hoàn toàn không thể chịu đựng được nỗi đau ấy. Ông trở nên lạc lõng, tự tách mình xa lánh bạn bè, từ chối mọi hoạt động những thứ có thể đưa ông về vị trí cân bằng và mang ông trở lại cuộc sống thực tại.

Nhưng rồi sau đó ông đã có 1 giấc mơ. Ông mơ thấy mình đang ở trên thiên đường và chứng kiến một cuộc thi lớn của tất cả các thiên thần nhỏ bé. Họ đang diễu hành thành một hàng dài như vô tận đi qua ngai vàng. Mỗi thiên thần nhỏ mặc áo choàng trắng,tay mang cốc nến. Tuy nhiên, người cha nhận thấy rằng có một thiên thần mang một ngọn nến không cháy. Sau đó người cha nhận ra rằng đứa bé mang cây nến tắt ấy chính là đứa con gái bé bỏng của mình. Chạy đuổi theo đứa bé, trong khi đoàn thiên thần bị loạng choạng, người cha nắm được tay cô bé, âu yếm hỏi sao ngọn nến con cầm trên tay là ngọn nến duy nhất không được thắp sáng? Cô bé đáp lại: bố ạ, họ thường xuyên thắp sáng lại ngọn nến nhưng do nước mắt của bố luôn làm cho nó tắt đấy.

Ngay sau đó người cha tỉnh giấc khỏi giấc mơ. Bài học đó rõ như pha lê, nó cho thấy hiệu quả tức thì. Kể từ giờ phút đó người cha không còn tách biệt với mọi người nữa, mà hòa đồng một cách thoải mái và cảm thấy vui vẻ với tất cả mọi người. Ngọn nến của cô con gái bé nhỏ của ông sẽ không bao giờ bị giập tắt bởi những giọt nước mắt vô nghĩa của ông nữa.