Cho đi là điều tốt cần làm
Tis Better to Give
I knew I was not supposed to be quite so excited. I was too old for that. At age eleven, the oldest and my mom’s “grown up” girl, I had to keep my cool. I was in middle school after all. But every chance I got, when I was alone, I checked each present under the tree. I read every tag and felt every package, guessing at the contents within. I had examined each gift so often that I could tell which present went to which person without even looking at the tags.
Mời bạn tham khảo thêm:
It had been a tough year for my family. Whenever my mom looked over at the tree and scattered presents, she would sigh and warn us, “There won’t be as much for Christmas this year. Try not to be disappointed.” Christmas had traditionally been a time for my parents to spoil us. In years past, the presents would pile up and spill out from under the tree, taking over the living room. I had heard the phrase “giving is better than receiving,” but thought that whoever had said that must have been out of their mind. Getting presents was the whole point! It was the reason I couldn’t get to sleep on Christmas Eve.
On Christmas morning, we eagerly waited in the hallway until Dad told us everything was ready. We rushed into the living room and let the wrapping paper fly. We made weak attempts to wait and watch while other family members opened their presents, but as the time passed we lost our self-control.
“Here’s another one for you,” said Mom as she handed me a package. I looked at it, confused. Having spent so much time examining the presents before Christmas, I recognized this one. But it had not been mine. It was my mom’s. A new label had been put on it, with my name written in my mother’s handwriting.
“Mom, I can’t…”
I was stopped by my mother’s eager, joyful look—a look I could not really understand. “Let’s see what it is, honey. Hurry and open it.”
It was a blow dryer. Though this may seem but a simple gift, to me it was so much more. Being an eleven-year-old girl, I was stunned. In my world, where receiving outweighed giving by light years, my mom’s act of selflessness was incomprehensible. It was a huge act. Tears filled my eyes and I thought in disbelief about how much my mom must love me to give up her Christmas so I could have a few more presents.
I have always remembered that Christmas fondly. It had such an impact on me. As an adult with children in my life whom I adore, I can now understand my mom’s actions. I see how she was not “giving up her Christmas” as I had thought, but was finding an even greater joy in her Christmas because giving truly is better than receiving. My mom’s simple act meant the world to me.
Cho đi là điều tốt cần làm
Tôi biết lẽ ra mình không nên quá phấn khích như vậy. Tôi không còn trẻ cho việc đó nữa. Lúc tôi mười một tuổi, là con gái lớn trong nhà và cũng là cô gái “mới lớn”của mẹ, tôi đã phải giữ sự bình tĩnh trong mình. Xét cho cùng tôi còn đang học trung học. Nhưng mỗi khi có cơ hội được ngồi một mình, tôi sẽ kiểm tra từng món quà dưới gốc cây. Tôi đọc mỗi nhãn dán, nhìn cách gói quà và đoán xem cái gì ở bên trong. Tôi thường hay kiểm tra từng món quà như vậy cho nên tôi có thể biết món quà nào là của ai mà không cần nhìn vào nhãn dán nữa.
Đó là một năm khó khăn với gia đình tôi. Bất cứ khi nào mẹ tôi nhìn cái cây và những món quà rải rác ở đó, bà lại thở dài và báo trước với chúng tôi rằng “Sẽ không có nhiều quà trong mùa giáng sinh năm nay và cố đừng biểu lộ sự thất vọng”. Giáng sinh là thời gian truyền thống mà ba mẹ thưởng cho chúng tôi. Trong những năm trước, các món quà được xếp chồng lên nhau, rơi xuống từ cái cây và đặt trong phòng khách. Tôi đã từng nghe ” Cho đi tốt hơn là nhận được” nhưng tôi đã nghĩ rằng ai nói ra điều đó chắc hẳn họ mất trí rồi. Toàn bộ ý tưởng của tôi là nhận được quà. Đó là lí do tôi không thể ngủ vào đêm Giáng sinh.
Vào buổi sáng Giáng sinh hôm ấy, chúng tôi háo hức chờ đợi ở hành lang cho đến khi ba nói với chúng tôi mọi thứ đã sẵn sàng. Chúng tôi vội vàng chạy vào phòng khách và xé tung giấy gói quà. Chúng tôi ráng chờ và quan sát khi các thành viên khác trong gia đình mở quà, nhưng khi thời gian trôi qua chúng tôi đã mất kiểm soát bản thân.
” Đây là món quà khác cho con” Mẹ nói khi bà đưa tôi một gói quà. Tôi nhìn nó và bối rối. Tôi đã nhận ra món quà ấy vì trước giáng sinh, tôi đã dành nhiều thời gian xem chúng. Tuy nhiên, nó không phải là của tôi. Đó là của mẹ. Một nhãn mới đã được dán lên gói quà và tên tôi được viết lên trên đó trên bằng chữ của mẹ.
Tôi nói :” Mẹ ơi, con không thể …”
Tôi khựng lại bởi khuôn mặt vui sướng háo hức của mẹ, một khuôn mặt mà tôi thực sự còn đang thấy khác lạ.” Để xem nó là gì nào con yêu. Nhanh mở nó ra đi con”
Đó là một máy sấy tóc. Mặc dù nó có thể chỉ là món quà đơn giản, nhưng đối với tôi nó còn hơn thế nữa. Là cô bé 11 tuổi, tôi đã ngạc nhiên vô cùng. Trong thế giới của mình, tôi đã nhận được sự cho đi trong một khoảng thời gian dài, hành động vị tha của mẹ tôi thật khó hiểu. Đó là một hành động lớn lao. Tôi rơi nước mắt và đã từng nghĩ trong sự hoài nghi về việc mẹ phải yêu tôi nhiều đến dường nào mới từ bỏ món quà giáng sinh của bà để tôi có thêm vài món quà nữa.
Tôi luôn nhớ về mùa giang sinh ấm áp năm ấy. Nó thực sự tác động lớn đến tôi. Khi là một người trưởng thành cùng với các con trong cuộc đời, những người mà tôi yêu quý, tôi giờ đây đã hiểu được những hành động của mẹ tôi. Tôi thấy được cách mẹ tôi từ bỏ giáng sinh không như tôi đã từng nghĩ, mà thậm chí tôi đã thấy được niềm vui lớn nhất trong mùa giáng sinh của bà bởi vì bà đã thực sự cho đi hơn là nhận lại. Hành động đơn giản của mẹ là tất cả đối với tôi.